Đêm nay, trễ lắm. Mặt trời đã chìu xuống hậu phía Tây, dành cho thành phố một ánh sáng mềm mại và yên tĩnh. Đường phố không khí hơi lạnh, những cơn gió nhẹ nhàng quay quanh, như là những con người bước dần về nhà sau một ngày đầy hết sức hỗn loạn. Tôi đứng tại cửa nhà, nhìn ra sân khỏi, suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Từ buổi sớm, tôi đã bước vào vòng quanh những câu chuyện, những giao tiếp, và những quyết định khó khăn. Một ngày đầy đủ của những buổi hội nghị, bàn thảo, và những cuộc chiến tranh tư tưởng. Tôi đã dành cả ngày để đẩy mạnh dự án của mình, một dự án nhỏ nhưng đầy ý nghĩa cho tôi. Mỗi bước tiến của tôi, mỗi câu trả lời của tôi, đều là những bước tiến và câu trả lời của tôi với bản thân.
Tối nay, khi tất cả những ồn ào và sôi động của ngày trôi đi, tôi lại cảm thấy một nỗi ốm đau sâu sắc. Tôi không biết là do cái gì, nhưng tôi biết rằng tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ, để khóe mắt, để hít thở sâu.
Tôi quay vào căn phòng, mở máy tính và bật lên một bộ phim cổ tích. Cảm giác của ánh sáng mềm mại của màn ảnh và âm thanh dịu dịu của bối cảnh hát rơi trên tôi như là một bức tranh ảm đạm. Tôi ngồi xuống ghế, tay tay cầm chặt tay cầm chặt máy tính. Một nỗi ốm đau sâu sắc thêm nữa.
Tôi nhớ lại hôm nay. Từ buổi sáng tôi đã dậy sớm, với tâm trí chưa tỉnh táo. Tôi mở máy tính và bắt đầu làm việc. Một email về dự án, một cuộc gọi về kế hoạch, một cuộc tranh luận về quyết định. Tôi đã dành cả ngày để đẩy mạnh dự án, với mục tiêu là hoàn thành nó trước cuối tuần. Tôi biết rằng tôi có thể không thể hoàn thành được tất cả những gì tôi muốn, nhưng tôi cũng biết rằng tôi sẽ không hề bỏ cuộc.
Tối nay, khi tất cả những ốm đau và căng thẳng của ngày trôi đi, tôi lại nhớ lại những nỗi buồn và nỗi khổ của tuổi thơ. Tôi nhớ lại những năm tháng trẻ em, khi tôi chưa biết cái gì là khó khăn. Tôi nhớ lại những ngày dài dài với bà mẹ, với em bé em gái. Tôi nhớ lại những bữa ăn giao lưu với bà mẹ, những câu chuyện vui vẻ với em bé em gái. Tôi nhớ lại nỗi ốm đau sâu sắc của tuổi thơ, nỗi ốm đau của mất đi những người thân yêu.
Tôi nhớ lại hôm nay, khi tôi đã dành cả ngày để đẩy mạnh dự án. Tôi nhớ lại những buổi hội nghị dài dài với các đồng nghiệp, với các khách hàng. Tôi nhớ lại những câu trả lời tức thì của tôi, những câu trả lời chậm rãi của tôi. Tôi nhớ lại nỗi căng thẳng và nỗi ốm đau của tâm trí.
Tối nay, khi tất cả những ốm đau và căng thẳng của ngày trôi đi, tôi lại nhớ lại những nỗi buồn và nỗi khổ của tuổi trẻ. Tôi nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ với bạn bè, với người yêu. Tôi nhớ lại những bữa hẹn giao lưu với bạn bè, những câu chuyện vui vẻ với người yêu. Tôi nhớ lại nỗi ốm đau sâu sắc của tuổi trẻ, nỗi ốm đau của mất đi những người thân yêu.
Tôi ngồi đó, tay tay cầm chặt máy tính,...