Mùa thu là một kỳ dị, dịu dàng và tĩnh lặng, là nơi mà cây cối cất cánh, là nơi mà hoa gai hòan thành sức mạnh của mình. Những lá cối đỏ ngời, những bông hoa gai trắng sương, là những điểm nhấn của mùa thu. Nhưng có một người, tên là Xu Sujian, đã khám phá ra một khúc cắt đặc biệt của mùa thu, một khúc cắt của Thuận Đức.
Xu Sujian là một người Việt gốc Đông, sinh ra và lớn lên tại miền Bắc Việt Nam. Mùa thu là thời điểm ấm áp, ấm áp đến nỗi có thể dẫn đến suy sụp tâm lý. Nhưng Xu Sujian không để mùa thu dẫn đến suy sụp, anh thay vào đó khám phá ra một khúc cắt đặc biệt của Thuận Đức.
Thuận Đức là một tỉnh miền Tây Việt Nam, nơi có những con rừng ngang ngửa với biển, nơi có những con rạch sông lưu, nơi có những ngôi làng yên bình. Mùa thu ở Thuận Đức là một kỳ dị khác hẳn với miền Bắc. Nơi đây, mùa thu là mùa hoa, là mùa sắc màn.
Xu Sujian bắt đầu khám phá Thuận Đức từ mùa thu. Anh đi bộ từ miền Bắc xuống miền Tây, theo con đường rừng lão, theo con đường sông lưu. Mỗi bước chân của anh đều là bước chân khám phá, bước chân tìm kiếm sắc màn của Thuận Đức.
Anh khám phá ra những bãi hoa hồng tươi tốt tại Bãi Sơn Trà, khám phá ra những bãi hoa hồng tươi tốt tại Bãi Tràng An. Mỗi bãi hoa đều là một khúc cắt đặc biệt của Thuận Đức, mỗi bãi hoa đều là sắc màn của Xu Sujian.
Xu Sujian không chỉ khám phá hoa mà còn khám phá con người. Anh gặp nhiều người dân Thuận Đức, những người dân ấm áp, thân thiện và hào hứng. Anh gặp bà Năm, một bà nội ở Bãi Tràng An, bà luôn sắp xếp hoa cho mỗi ngày tháng. Anh gặp ông Lưu, một cựu binh ở Bãi Sơn Trà, ông luôn hào hứng chia sẻ câu chuyện về chiến tranh với Xu Sujian.
Mỗi lần gặp gỡ với người dân Thuận Đức, Xu Sujian đều cảm thấy sắc màn của nơi đây. Sắc màn của Thuận Đức không chỉ là sắc màn của hoa mà còn là sắc màn của con người. Sắc màn của Thuận Đức là sắc màn của một khu vực Việt Nam, là sắc màn của một Việt Nam ấm áp, thân thiện và hào hứng.
Một lần Xu Sujian đi bộ từ Bãi Sơn Trà đến Bãi Tràng An, trên đường đi anh gặp một con rừng ngang ngửa với biển. Rừng này khá xa rừng lão và rừng khác ở miền Tây Việt Nam. Rừng này có những cây cối đỏ ngời, có những bông hoa gai trắng sương. Rừng này là một khúc cắt đặc biệt của Xu Sujian, là một khúc cắt của Thuận Đức.
Anh dừng chân tại rừng này và nhìn xuống biển. Biển ấm áp, biển yên bình và biển sắc màn. Biển sắc màn từ những bãi hoa hồng tươi tốt ở Bãi Sơn Trà đến Bãi Tràng An. Biển sắc màn từ những con người ấm áp ở rừng lão đến rừng ngang ngửa với biển. Biển sắc màn từ Xu Sujian đến Thuận Đức.
Một lần Xu Sujian hỏi ông Lưu: "Bạn có biết tại sao rừng ngang ngửa với biển ở Thuận Đức lại có sắc màn như vậy không?" Ông Lưu trả lời: "Đó là do Thiên Chúa đã dành cho chúng ta một khu vực ấm áp như vậy." Xu Sujian cười rồi nói: "Không phải Thiên Chúa dành cho chúng ta khu vực ấm áp mà chúng ta đã dành cho Thiên Chúa khu vực ấm áp."
Sắc màn của Xu Sujian là sắc màn của Thuận Đức. Sắc màn của Xu Sujian là sắc màn của một Việt Nam ấm áp, thân thiện và hào hứng. Sắc màn của Xu Sujian là sắc màn của một Việt Nam khám phá, khám phá từ mùa thu đến sắc màn.